Vợ chồng thường mâu thuẫn không phải vì hết yêu, mà vì ai cũng thấy mình đang gánh nhiều hơn. Vợ nghĩ: “Mình tất bật từ sáng đến tối, vừa chăm con, vừa quán xuyến nhà cửa, đi làm kiếm tiền, mà anh ấy chẳng hề trân trọng.” Chồng lại nghĩ: “Mình nai lưng làm việc, chịu đủ áp lực ngoài xã hội, vậy mà về nhà vẫn bị coi thường.”
Hai con người, hai nỗi niềm, và ở giữa là một hố sâu của sự không thấu hiểu. Sự thật là gì? Không ai gánh nhẹ hơn ai cả. Chồng đang vắt kiệt sức ngoài đời để mang về kinh tế, còn vợ đang tiêu hao thời gian, năng lượng, và cả thanh xuân để giữ lửa cho gia đình. Cả hai đều mệt mỏi, đều áp lực, nhưng vì mải nhìn vào sự cố gắng của mình mà quên đi sự nỗ lực của người còn lại.
Hãy dừng lại và nghĩ: Hôn nhân không phải là sàn đấu, nơi mỗi người đong đếm ai làm nhiều hơn. Đó là nơi cả hai cùng chia sẻ, cùng san bớt gánh nặng để bước tiếp. Thay vì trách móc: “Tôi đã hy sinh bao nhiêu, còn anh/cô làm được gì?”, hãy nói: “Chúng ta hãy cùng nhau vượt qua.”
Khi lòng bạn bớt so đo, tình yêu sẽ tự khắc sâu đậm. Và khi cả hai hiểu được gánh nặng của nhau, hôn nhân mới thực sự là nơi để trở về.