Người đừng trách gì nhau mà, ta xin!

Người đừng trách gì nhau
Sau ngần ấy tháng năm ngỡ mình đã bình tâm chấp nhận
 Ngỡ dạn dày bước qua tổn thương không có lời oán giận
Vậy mà mới đây thôi đã lại xót xa lòng
Toàn là lời thãi thừa, ta có nên nói nữa hay không?
Có nên cố đến cùng để giữ lại chút tàn dư ngày cũ
Có nên buộc mình đừng trắng đêm không ngủ
Để chỉ hỏi vì sao một phút giây thôi tất cả hoá mây trời?

Tình nhân ơi..
Cuộc sống con người có hàng trăm điều khốn khổ
Chúng ta gặp nhau trong đời không thể thương yêu nhau thì tại sao lại nỡ
Dẫm nát hồn nhau khi đã ước giá như cùng nhau đi đến suốt kiếp này..

 Người thấy không ta giờ tay trắng đôi tay
Dốc hết ruột gan đổi về phần héo hon cho nửa khoảng đời còn lại
Thanh xuân mỗi người phải đâu dài rộng mãi
Để chỉ tiếc thương cho mỗi một mối tình..

Người đừng trách gì nhau mà, ta xin!

(Mưa)

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét