Anh cũng bất ngờ, nhưng kịp trấn tĩnh và nói:
- Em lên xe đi, nhẹ nhàng thôi ko đau vết mổ.
Kỷ niệm về cuộc tình 12 năm trước ùa về, chỉ vì suy nghĩ giàu, nghèo mà anh, chị chia tay.
Anh vẫn vậy, vẫn ân cần và lịch thiệp:
- Em bỏ anh đi, anh mãi cũng chẳng thể yêu thêm ai, giờ anh vẫn một mình, cv của anh cũng long đong lận đận thu nhập kém, anh chạy thêm grab để trang trải cuộc sống em ạ.
Chị bất chợt phá tan bầu không khí.
- Em cũng ly dị 4 năm rồi anh ạ.
Vậy là bao nhiêu ký ức đẹp của 12 năm trước ùa về, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng.
Suốt quãng đường hơn 10 km từ Biển Mỹ Khê sang Nguyễn Lương Bằng chị đã định ngỏ lời với anh mấy lần mà ko dám, đến cuối chặng đường chị mới ngại ngùng nói.
- Hay mình quay lại đi anh?
Anh mừng rỡ quay sang hỏi:
- Quay lại hả em? Em có chắc không?
- Chắc chắn anh ạ, quay lại nhé, lần này em ko thể lỡ được.
Anh trả lời chị với giọng rất vui.
- Nãy cước đi hết 83k, giờ quay lại chiều nữa thì tổng hết 166k nhé em. Mà em quên gì ở nhà hay sao mà phải quay lại lấy?
Và từ lúc đỏ trở đi, không ai nói với nhau câu nào.