từ những buổi sáng thức dậy liền cầm điện thoại gọi nhau, rồi nhắn tin trước giờ đi học, đi làm,
là những buổi tối trước khi đi ngủ chỉ trông đợi một câu ngủ ngon,
là những ngày rũ rượi mà có thể vì một câu hỏi thăm mà trở nên vui vẻ,
dù cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng cũng thành thói quen của em thôi,
cũng giống việc yêu ai đó,
cái gì đã thành thói quen, thì rất khó bỏ,
đúng thì cũng không có gì là mãi mãi,
nhưng em cũng mong một cái gì đó, không là mãi mãi, thì cũng là lâu dài từ anh,
Nhân lúc em còn yêu anh, đừng bỏ lỡ em được không?