Vậy là con đã bốn mươi!


Ở cái tuổi thấm đời đen bạc
Bạn vài đứa thân, vài đứa còn đi lạc
Còn đam mê với đen đỏ ngoài kia
Con bây giờ cũng đã khác ngày xưa 
Chẳng còn nữa nhiệt huyết thời trai trẻ 
Thèm bình yên bên mái nhà tựa cửa 
Mỗi chiều về nghe đâu đó trẻ thơ 
 
Bốn mươi rồi con giờ hết mộng mơ 
Dang cánh tay, hay gõ phím bình thiên hạ 
Chỉ thèm chút khoảng không đầu mùa hạ
Ngắm thời gian đi qua mái tóc xanh
Mỗi ngày trôi bản thân còn bình an
Còn nhựa sống để vượt qua giông bão 
 
Con đã qua những năm tháng chênh chao
Nên thấm rõ an yên là rất khó 
Chút gì đó qua mưa dầu nắng lửa. 
Giờ hết rồi... Tuổi trẻ đó bão giông.
St

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

إرسال تعليق