THƠ - NỖI NHỚ MIÊN MAN

Ai đem nắng cài lên từng mắt lá 
Để tháng tư rực rỡ một sắc vàng ? 
Tôi đi qua những con phố thênh thang 
Nghe nỗi nhớ miên man, miên man gọi 

Chiều dần xuống, gió hè lao xao thổi 
Tình xưa ơi, sao lại vội quay lưng ? 
Đã từng thương, đã từng mến, đã từng...
Sao cứ thế mà hóa thành mộng ảo ? 

Nếu là mộng, xin mộng luồn tay áo 
Quàng lên vai, ôm ấp tấm lưng gầy 
Đừng bay lên lơ lửng chín từng mây 
Đừng tan biến khi bình minh thức giấc 

Nếu là mộng, mộng ơi xin đừng mất ! 
Đừng lấm lem khi mưa chợt tuôn rơi 
Để tôi gom chút kỉ niệm xa vời 
Về cất giấu thật sâu trong giấc ngủ 

Ngang qua phố, nhìn hoàng hôn vừa phủ 
Chợt nghe lòng tiếc nuối tháng ngày xưa...

#NguyễnLamYên

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét