Thơ - Trưởng thành hơn, giông bão cũng bắt đầu...

Mình sợ cái thời gian như chớp mắt
Sợ người thương rồi cũng hoá người dưng
Mình sợ cái lạnh lùng ngay trước mặt
Thấy bình yên hun hút đến tận cùng...

Mình sợ cái tình yêu ngày hôm ấy
Cuốn mình đi theo năm tháng vô ưu
Rồi gói gém mình về đau đến vậy
Tháng năm sau là năm tháng mịt mù

Mình sợ cái lời yêu ai đã nói
Nào nhớ nhung, nào thương lắm mình ơi
Mình rất sợ cái ngày mình sám hối
xin lỗi tim, mà tim đã rụng rời...

Mình sợ cái ngày đêm lau nước mắt
Sau yêu thương là những cuộc nhớ - quên
Mình sợ lắm, mấy lời yêu đường mật
Sợ về sau vì nó phải bắt đền...

Mình sợ cái thời gian xa xăm ấy
Là thời gian, mình thấy đấy! Mình đau
Những biến cố... đổi thay mình như vậy
Trưởng thành hơn, giông bão cũng bắt đầu...
Vũ.
Hn 08h13 06.03.2021

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét