Mình đã nói ra rồi, nói hết những lời thương

Mình đã nói ra rồi, nói hết những lời thương
Nói cả những tâm tư và con đường mình đang chọn
Nói ra hết bao nhiêu nhớ nhung mỗi khi thèm đưa đón
Vì không giấu nổi cơn mơ
mình không thể giấu được nữa rồi.


Mình đã nói ra rồi và ai đó cũng từ chối thôi
Mặc kệ những lí do, mặc luôn phần duyên số
Mặc kệ dù đúng hay sai mình vẫn nói lời thương nhớ
Bởi vì mình đã yêu, đã vô cớ yêu người

Mình đã nói ra và giông bão cũng đến rồi
Hình như đã về đây cùng nói cười, thủ thỉ
Vì ai đó đã cách xa, ai đó là lí trí
Còn mình thì vẫn thương nên không thể không buồn 

Thương nhớ một con người sao đau đớn từng cơn?
Tưởng sẽ nhận về yêu thương, nhưng thực lòng không phải
Bấy nhiêu lời nói ra chỉ làm đau ngực trái
Khi ai đó càng cách xa, càng lảng tránh duyên tình

Mình sẽ phải làm gì vào mỗi sớm bình minh?
Khi nỗi buồn bao quanh chất chồng nhiều đêm tối?
Mình phải làm gì đây khi không thể nào gian dối?
Không thể nào ngừng yêu
và không thể ngừng đau…

Mình đã nói ra hết rồi!
mà yêu thương đang ở đâu?

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét