
Nhân vật chính: Tống Uyển, Diệp Gia Thụ
Thể loại: Hiện đại, ngược, BE
* Truyện ngược, có máu chó, nam nữ không sạch sẽ cũng không thuộc tuýp ngoan ngoãn, các bạn cân nhắc kĩ trước khi nhảy hố, tránh nói lời cay đắng.
***
Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
Thể loại: Hiện đại, BE
Tình trạng: Hoàn edit
Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu

Nếu tôi mời em nhảy một điệu chứ?
Em có chạy trốn,
Và không bao giờ nhìn lại nữa?
Em sẽ khóc,
Nếu như em nhìn thấy tôi rơi lệ?
Và liệu đêm nay, em có cứu vớt tâm hồn tôi không?
Tôi có thể là người hùng của em
Tôi có thể làm dịu đi những nỗi đau
Tôi sẽ đứng bên em mãi mãi
Em có thể lấy đi hơi thở của tôi...
Would you dance,
if I asked you to dance?
www.mphuong.name.vn
Would you run,and never look back?
Would you cry,
if you saw me crying?
And would you save my soul, tonight?
I can be your hero, baby.
I can kiss away the pain.
I will stand by you forever.
You can take my breath away."
...

"Nam Thành có mưa" là cuốn truyện đầu tiên có sad ending của Minh Khai Dạ Hợp, một tác giả mình khá yêu thích, mà mình đọc. Mặc dù mình không thích những câu chuyện có Sad Ending, nhưng với mình, đây có lẽ cũng không hẳn là một câu chuyện với kết thúc buồn. Vì tuy họ đã chết, nhưng ít nhất họ cũng không phải chịu nỗi đau âm dương cách biệt. Ít nhất họ đã chết với suy nghĩ rằng họ sẽ được ở bên nhau, trong một thế giới khác ít đau khổ hơn. Họ đã chết vì nhau. Vậy nên với mình, kết thúc này, dù có thể nó sad, nhưng nó không bad.



Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, Đường Khiển Kiêm, gã đàn ông dù có không còn thích thứ đồ gã đã từng vô cùng thèm muốn nữa thì vẫn quyết sẽ giữ nó bên cạnh, đã tìm đến nơi ẩn náu của họ. Diệp Gia Thụ, để bảo vệ tình yêu của hai người, đã quyết định lấy mạng sống của mình ra chơi một ván cược. Anh thắng, cô được tự do. Anh thua, trả giá bằng cái chết....và anh đã cách cánh cửa chiến thắng ấy chỉ một chút, một chút thôi...
Khi biết hết chuyện, Tống Uyển đã tự hỏi mình. Cô có xứng đáng để Diệp Gia Thụ làm như thế không? Cô cho là không. Nhưng cô biết, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. "Bởi tình yêu đó đáng giá để cô chết hàng vạn lần!" Tống Uyển đã nghĩ như vậy đó....Rồi Tống Uyển cũng quyết định. Quyết định "đi" theo Diệp Gia Thụ, về với tự do đã từng đánh mất của cô.

Cô nghe thấy tiếng mở cửa, không hề do dự trèo lên lan can.
Cô muốn cả thế giới một màu đen này, muốn cơn gió cuồng dã, còn muốn cả tự do.
Rồi tất cả màn đêm đều đang dâng lên, con đường sáng ngời mở rộng ở nơi sâu nhất trong tầm mắt, làn gió xung quanh cuốn theo hơi thở ẩm ướt tươi mới của mùa xuân nâng đỡ lấy cô, cô như đang sải rộng đôi cánh trắng muốt.
Cô đã bay tự do giống một chú chim như thế."

Vậy nên, xin được đề cử nó cho một đêm đông lạnh. Cùng với chăn ấm, cùng với đệm êm. Và cùng với bản ballad buồn ngọt ngào Hero của Enrique Iglesias, bài hát mà mình thích nhất của chàng ca sĩ quyến rũ gốc Tây Ban Nha này.
***
Màn đêm chỉ độc màu xám tro, ngọn đèn nhỏ màu vàng chợt sáng chợt tối. Căn nhà cũ đứng lặng ở nơi ấy, một màu đen tuyền như giây tiếp theo chiếc miệng sắt sẽ nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Diệp Gia Thụ đứng trước cửa quay lưng về phía gió, quấn chặt chiếc áo jacket màu đen trên người. Ngón tay lạnh như băng quẹt mấy cái cuối cùng cũng châm được thuốc.
Anh rít mạnh một hơi, rồi hắt xì một cái thật kêu trong cơn gió rét buốt.
Mùng mười tháng giêng hôm nay, đang chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Gia Thụ nhận được điện thoại của ông chủ Đường Kiển Khiêm, bảo anh đến đường Phù Dung đón một người.
Công việc tài xế là được ông bạn Lão Lưu giới thiệu cho Diệp Gia Thụ. Lão Lưu phải về quê lấy vợ, trước lúc xin nghỉ việc thì đề cử Diệp Gia Thụ. Tuy tuổi đời anh còn trẻ nhưng lái xe rất chắc chắn, hơn nữa miệng lại kín như bưng, không bao giờ để lọt ra ngoài một câu không nên nói.
Công việc nhàn nhã, hơn nữa tiền lương Đường Kiển Khiêm trả rất cao, Diệp Gia Thụ thiếu tiền nên không hề do dự mà tiếp nhận món hời của Lão Lưu ngay tắp lự.
Trước đây anh đã thử lái hai lần, Đường Kiển Khiêm rất hài lòng, chính thức nhận anh vào.
Hút xong một điếu thuốc, Diệp Gia Thụ đẩy cửa ra, mùi thơm trộn lẫn hơi nóng phả vào mặt, trên tầng hai vang lên tiếng lách cách của mạt chược, người phụ nữ cất cao giọng, từng tràng cười giòn giã khanh khách vọng ra.
Căn nhà này được trang hoàng theo lối phục cổ, rèm cửa sổ nặng trịch dày cộm màu xanh lá cây, kín kẽ đến nỗi ánh đèn bên ngoài cửa sổ không lọt vào nổi. Dưới chân là tấm thảm thêu hoa văn phức tạp, ánh đèn chập chờn tối lờ mờ làm nền cho ghế sô pha tay vịn đỏ sậm bên dưới, tạo thành một màu sắc làm người nhìn không hề cảm thấy dễ chịu.
Cầu thang với tay vịn gỗ sơn đỏ chạy dài đến tầng hai, ở cửa cầu thang đặt một chiếc bàn gỗ, bên trên bày một chậu hoa, không nhìn ra chủng loại nhưng hình như là hoa huệ.
Cách trang trí của căn nhà làm người ta gợi nhớ đến những bộ phim về thời đại dân quốc.
Diệp Gia Thụ còn đang chần chừ thì một người phụ nữ trung niên ăn mặc như người làm thuê bước ra từ một phòng ngách, liếc anh một cái: “Làm gì thế?”
“Ông Đường bảo tôi đến đây đón cô Tống.”
Người phụ nữ trung niên nheo mắt dò xét từ trên xuống dưới: “Trước đây tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Tôi mới vào làm.”
Người phụ nữ trung niên chỉ vào chiếc sô pha tay vịn màu đỏ sẫm trong phòng khách, “Chờ đi, tôi lên tầng gọi cô chủ.”
Người nọ đi trên thảm trải sàn không phát ra bất kì tiếng động nào, Diệp Gia Thụ ngồi xuống ghế sô pha tay vịn đó. Bên cạnh ghế sô pha đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên để một ngọn đèn be bé có chụp màu xanh đen, na ná giống cách bài trí văn phòng đảng Quốc Dân thường thấy trong phim dân quốc. Diệp Gia Thụ cảm thấy không thoải mái cho lắm, mình ăn mặc như tên đầu đường xó chợ, hoàn toàn lạc lõng với phong cách ngôi nhà này.
Không tới một lát, mấy giọng nói nữ ở phía trên vọng xuống khi gần khi xa.
Diệp Gia Thụ ngước đầu lên nhìn, ở đầu kia cầu thang, nữ chủ nhân ngôi nhà là Tống Uyển được ba người vây xung quanh. Cô mặc áo khoác dài bằng nhung màu đỏ, cũng là kiểu dáng thường thấy trong mấy bộ phim dân quốc, cổ áo che kín mít, cánh tay mềm mại lộ khỏi tay áo.
Tay Tống Uyển vịn lên lan can gỗ khắc hoa sơn đỏ son, nghiêng người nói chuyện với một cô gái khác ăn mặc hợp thời hơn. Cô gái đó thoạt nhìn rất quen mắt, hình như là minh tinh Phó Tiểu Oánh nổi tiếng xa gần năm nay vừa đạt được ngôi ảnh hậu.
Tống Uyển cười nói: “Hôm nay chơi chưa đã, có thời gian thì hẹn tiếp nhé, số tiền thua này coi như tôi mời mọi người uống trà.”
Phó Tiểu Oánh cười cười: “Nhưng tôi cũng chưa thấy người nào kì quái như cô, thắng thì không vui, thua mới dễ chịu.” Cô ấy ngẩng đầu lên khẽ vỗ má Tống Uyển, “Tiếc là tôi sắp gia nhập đoàn làm phim rồi, lần sau chơi với cô tiếp nhé.”
Tống Uyển cười như không cười: “Đừng ra ngoài ăn đồ nướng vào buổi tối nữa, không thấy lắm dầu mỡ à.”
Sắc mặt Phó Tiểu Oánh không đổi, nói xong câu “Tôi đi đây” thì nhấc đôi giầy cao gót xuống cầu thang gỗ, lộp cộp lộp cộp lách qua mấy người thành người đi đầu tiên.
Cùng chơi mạt chược với Tống Uyển ngoài Phó Tiểu Oánh ra còn có hai nữ minh tinh nữa, một cô trong đó mắt to khuôn mặt V line, vẻ đẹp điển hình của “hotgirl mạng”, “hotgirl mạng” đi xuống mấy bước rồi quay người lại, ngẩng đầu lên cười lấy lòng Tống Uyển: “Nghe nói đầu năm nay giám đốc Đường sẽ đầu tư hai bộ phim điện ảnh mới? Chị Tống Uyển sẽ tham gia chứ?”
Tống Uyển liếc cô ta: “Diễn gì chứ? Trình độ của tôi còn kém xa cô.”
“Hotgirl mạng” khựng lại đầy sượng sùng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, giả bộ hờn dỗi: “Chị Tống Uyển đừng chế giễu em.”