Tác giả: Thất Thải Ngư Đẳng
Editor: Không thích ăn Táo
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược....
Giới thiệu:
Thiếu niên tôi từng yêu đã gọi người đến bắt nạt tôi.
Anh ta dùng một cây bút không thể tẩy xóa, tự tay khắc chữ trên vai tôi, hai từ "gái điếm".
Tôi quỳ mọp xuống và ăn đồ thừa trên mặt đất chỉ để cầu xin anh ta bỏ qua cho con mèo của tôi.
Anh ta không muốn tôi ch.ết, chỉ cần tôi sống trong đau khổ là được.
Nhưng rốt cuộc, anh ta lại khóc vì điều gì chứ…
***
Che vết thương trên mặt, tôi nhìn vào gương nặn ra một nụ cười khó coi.
Một lát nữa gặp mẹ, không thể để bà nhìn ra bất cứ điều gì.
Nhưng ngay sau đó gương của tôi đã bị cướp mất, đập nát bét.
"Khương Mạn, còn có tâm trạng trưng diện hả?"
Những người này, là những gã côn đồ thường bắt nạt tôi.
"Lát nữa tới chỗ cũ, anh Án đang chờ mày đó!"
Trái tim tôi đau nhói.
Tôi cầu xin bọn chúng, có thể để tôi về thăm mẹ trước được hay không.
Nữ sinh cầm đầu tên là Văn Giai Nghiên, cô ta rất xinh đẹp, mấy nam sinh khác đều nghe lời cô ta.
"Khương Mạn, nếu như không nghe lời, mày sẽ làm mẹ mày lo lắng đấy."
Tất cả bọn chúng đều biết, nói cái gì sẽ khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời.
Những chuyện này, đều do Nghiêm Án dạy chúng.
Trong phòng KTV, họ ép tôi phải thay một chiếc váy hở hang.
Bên ngoài lớp da tr@n trụi còn có vết thương chưa tiêu tan, tôi ôm đầu gối rụt vào góc tường, không ngừng run rẩy.
Văn Giai Nghiên bóp mặt tôi, thoa một thỏi son tươi sáng lên cho tôi.
"Ừm, như vậy mới xinh đẹp, anh Án sẽ thích."
Nhưng Nghiêm Án không tới, chỉ có mấy người đàn ông xa lạ tới.
Văn Giai Nghiên vừa đi, bọn họ lập tức động tay động chân với tôi.
Tôi giãy giụa lung tung trong sợ hãi, họ chạm vào chân tôi, kiềm chế bàn tay của tôi.
"Em gái này cũng xinh ghê!"
"Nghe nói đã bị thằng nhóc nhà họ Nghiệm chơi qua rồi, mày dám chơi không?"
Những giọt nước mắt nhục nhã bức ra hốc mắt, tôi không thể giãy dụa, đá lung tung trên người họ.
"Con đi.ế.m thối!"
Cực kỳ dùng sức tát vào mặt tôi một cái, trong miệng lập tức tràn ra mùi máu tươi.
"Ăn mặc như vậy còn giả bộ thuần khiết gì chứ!"
Lúc nản lòng thoái chí, cửa bị một cước đá văng ra.
Bóng dáng Nghiêm Án xuất hiện ở cửa.
Tôi gần như nghĩ rằng anh ta vẫn là anh ta của trước đây, nghĩ rằng anh đã đến để cứu tôi.
Nhưng anh ta chỉ là mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái, chợt giơ tay lên, lập tức có người tiến vào kéo mấy người đàn ông này ra ngoài.