Thơ - Đến cuối cùng chỉ ôm lấy hư không

Có những chuyện không dễ dàng buông xuống
Có những người cũng không thể lãng quên
Khó khăn gì việc xoá một cái tên
Chẳng hiểu sao ta lại không làm được

Phải chăng ta quá yếu hèn nhu nhược
Khiến bản thân mới đáng ghét làm sao ?
Ta giống như một kẻ thích chơi dao
Đến một ngày tự cắt vào da thịt

Con tim nhỏ bao vết thương chằng chịt
Bấy lâu nay vẫn nhức nhối từng cơn
Có những đêm trong giấc ngủ chập chờn
Giọt nước mắt tủi hờn rưng rưng chảy

Có những chuyện cứ khiến ta khắc khoải
Có những người, ta cứ nhớ mông lung
Dù tình xưa thành quá khứ mịt mùng
Dù người cũ đã nghìn trùng xa cách

Có những chuyện tựa hồ như quyển sách
Gấp lại rồi vẫn lén lút mở ra
Có những người đã mãi mãi lìa xa
Mà cứ ngỡ luôn quẩn quanh đâu đó
Ta thật ngốc khi cố ôm cơn gió
Đến cuối cùng chỉ ôm lấy hư không

#NguyễnLamYên

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment