THƠ - QUÊN VÀ NHỚ

Quên và nhớ nêu đơn thuần như yêu và ghét
Thì ngàn năm biển đã lặng sóng ngừng
Và lòng người đã bớt những lằn thâm
Quên và nhớ là thương trong day dứt.

Thứ tình cảm chân thành không níu được
Một tình yêu đã rạn nứt trong lòng
Họ hững hờ mình khắc khoải nhớ mong
Họ vô tâm còn mình luôn thắm thiết.

Quên và nhớ nếu dễ dàng như khoảng cách
Mình nguyện đi đến cuối đất cùng trời
Nhưng bóng hình mãi trong tâm trí vậy thôi
Nến cứ mãi một đời ôm nuối tiếc.

Quên và nhớ là sợi dây ràng buộc
Vô hình trong tim về một thứ rất dịu hiền
Ký ức về người làm ta chẳng thể bình yên
Nhưng cố buông đi lại cực cùng hụt hẫng
(Người Viết Thơ Đau)

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment