Thơ - Muốn nói thương rất nhiều nhưng lại sợ chia ly

Nếu mình nói nhớ người, thì người có tin không?
bão giông ở trong lòng,
mùa đông về rồi đấy!

Có bao nhiêu nhớ nhung đã đem ra tất thảy
Sợ giữ trong tim mình, rồi mình phải đơn phương.

Giây phút nói nhớ nhiều, là mình đang cô đơn
là những chuyện cỏn con cũng nghĩ về người hết
là dù những ngày dài việc nhiều mình rất mệt
vẫn giữ một con người trong lồng ngực để yêu.

Nếu mình nói nhớ nhiều, thì người sẽ ra sao?
- Đồng ý?
Hay lặng im?
Hay như bao người khác?
Lại để trái tim mình thêm một lần đi lạc
"Hình như cuộc đời này tình duyên bạc như vôi?"

Muốn nói thương rất nhiều, nhưng sợ từ chối thôi
Sợ mình lại đơn côi,
Sợ người thành xa lạ
Rồi kết thúc, đời này, không ai thương mình cả
mình nên nói với người?
hay vất vả giấu đi?

Muốn nói thương rất nhiều
nhưng lại sợ chia ly,
mà đã có nhau đâu? Việc gì mình phải sợ?

Vũ.
Photo By Nguyen Pham

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment