Thơ - Bao nỗi buồn chẳng biết nói với ai

Bao nỗi buồn chẳng biết nói với ai
Nhiều đêm dài cứ riêng mình giấu kín
Có ổn không khi người thương chưa đến?
Vẫn một mình sau năm tháng đi qua..

Bao năm rồi yêu dấu vẫn phương xa
Tình yêu cũ thì cũng thành đã cũ
Người với người yêu thương sao là đủ?
Để cho mình biết được, mình đi thương...

Bao nhiêu người như mình, đang cô đơn?
Liệu có ai đang như mình, đơn độc?
Liệu có ai đang như mình, hay khóc?
Và có ai hay trằn trọc đêm dài?

Bao năm rồi vẫn hy vọng ngày mai
Mình sẽ có người để thương, để nhớ
Bao năm rồi mình cứ hoài lo sợ
Cả cuộc đời toàn tạm bợ - nhớ - quên..

Bao năm rồi mình chỉ thấy bon chen
Những áp lực rất nhiều từ cuộc sống
Cơm - áo - gạo - tiền - phải thôi mơ mộng
Mà tim mình thì gió lộng triền miên...

Bao năm rồi mà mình vẫn chưa quen
Nên vẫn cứ đi kiếm tìm chân ái
Tìm một người ôm vòng tay thoải mái
Tìm một người cùng ở lại về sau...
Tìm một người nghe mình kể đớn đau
Tìm một người để cùng mình hạnh phúc...

Vũ.

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

إرسال تعليق