Em rất sợ đến một ngày nào đó

 Em rất sợ đến một ngày nào đó

Khi phong ba ta bỗng lại yếu lòng

Liệu anh sẽ vẫn cầm tay em chặt

Ôm em vào lòng như thuở trước phải không?



Em sợ một ngày bỗng trời đổ bão giông

Anh không ở bên, cầm ô che khỏi ướt

Giống cơn mưa kéo về không hẹn trước

Chợt đến một ngày mình cũng lại buông tay


Nếu đến một ngày mọi thứ bỗng đổi thay

Mình chọn buông tay, chọn đi về hai lối

Em mới nhận ra bản thân mình yếu đuối

Chẳng mạnh mẽ nhiều như em nghĩ thì sao?


Rồi lỡ sau này chúng mình để mất nhau

Anh chẳng kề bên rồi ngồi nghe em kể

Những chuyện buồn, vui

Những muộn phiền, suy nghĩ

Chẳng cạnh vỗ về khi nước mắt em rơi


Lỡ đến một mai, lăn lộn với cuộc đời

Liệu có lúc nào mình nhìn nhau mệt nhọc

Anh chẳng còn buồn lau khô dòng nước mắt

Lời trách móc nhiều hơn cả tiếng yêu thương?


Hạnh phúc của ta là trên những chặng đường

Chỉ có yêu thương.. có bao giờ là đủ?

Em sợ một ngày, không còn rung động nữa

Tình cảm chúng mình rồi sẽ bước về đâu?


Bởi chẳng một ai biết trước chuyện ngày sau

Nên nếu còn nhau, mình hãy cùng gìn giữ

Học cách thứ tha, yêu thương nhiều hơn nữa

Cả hai đứa mình cùng cố gắng, được không?


Anh hãy cầm tay, ôm lấy em vào lòng

Để em sẽ không..

Sẽ không còn sợ nữa!

#LamSan

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét