THƠ - CUỘC ĐỜI DẠY TA

Cuộc đời cho ta đôi mắt trầm buồn

Để mỗi lần mưa về khiến lệ tuôn lặng lẽ

Có nhiều khi rất muốn tìm một người mà mở lòng chia sẻ

Nhưng sợ người ta cười mình không mạnh mẽ, nên thôi!


Cuộc đời dạy ta cách mím chặt bờ môi

Cho tổn thương không rơi thành tiếng nấc

Để khi chỉ có một mình lại run run bật khóc

Bởi những nhọc nhằn không biết giấu đi đâu.


Cuộc đời cho ta những vấp ngã đớn đau

Để khi quay đầu không thấy bàn tay nào muốn đỡ

Ta lại tủi lòng tự đứng lên trong lo sợ

Liệu một mình mình có đủ sức hay không?


Cuộc đời dạy ta nhận ra cuộc sống không chỉ có màu hồng

Đằng sau tiếng cười còn có tiếng lòng đang gào thét

Nhưng ta vẫn phải bước đi thôi dù yếu lòng hay mỏi mệt

Bởi ta hiểu rằng: Không thương lấy mình làm sao biết thương ai

#ST



About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét