Sài Gòn oi nồng thiếu vắng những cơn mưa
Bỏng rát đôi chân giữa cuộc đời hối hả
Giọt mồ hôi đẫm lưng chen bộn bề vội vã
Chỉ cần anh thương, chia sẻ những nhọc nhằn
Đời người vui buồn, đủ vất vả, khó khăn
Thanh xuân ngắn thôi nên đôi lần vụn vỡ
Dốc hết mình với đam mê bỏ lỡ
Chợt nhận ra cần lặng lẽ giữa đời
Chẳng phải sóng cồn mà khao khát biển khơi
Chỉ làm hạt cát thôi giữa cuộc đời huyên náo
Cần anh bên qua vạn ngày giông bão
Nắm chặt đôi tay dung dị đến bạc đầu
Lòng người vô thường nào biết được nông sâu
Dành cho nhau những chân thành dịu nhẹ
Để suốt đời được hồn nhiên, vui vẻ
Chẳng mơ ước xa xôi, tuổi trẻ sắp qua rồi!
-Thu Phương-