BÌNH YÊN LÀ EM


Anh đã chẳng biết yên bình ở nơi đâu
Khi mỗi ngày trôi qua đều nhuốm màu u tối
Nỗi nhớ không tên cứ ùa về len lỏi
Giữa những bộn bề toan tính cuộc đời anh.

Anh đã chẳng biết trân quý những ngày tháng mong manh
Những cử chỉ yêu thương em dành riêng anh đấy
Đã chẳng biết giữ gìn nụ cười em hờn lẫy
Giờ lại mải kiếm tìm về ngày ấy xa xôi.

Anh biết rằng chính anh đã sai quá mất rồi
Đã nghĩ cả cuộc đời không vì ai đánh đổi
Bỗng một ngày trong giấc mơ rất vội
Anh đã muốn đời mình đổi hạnh phúc cho em.

Hóa ra là bình yên tựa mỗi đêm
Được có em kề bên trong vòng tay ấm nóng
Được vuốt ve vai gầy em ngà ngọc
Được thủ thỉ đôi lời bên song cửa trăng soi.

Hóa ra là bình yên chỉ đơn giản thế thôi
Có người đợi mình về chung mâm cơm ấm cúng
Có người sửa soạn dùm áo quần khi mình vụng
Và vẫn chỉ một người chịu đựng nổi tính anh.

Hóa ra là bình yên những ngày nắng trong xanh
Em pha tách trà thơm ngọt lành mùi thanh khiết
Ừ, chỉ riêng em khác biệt...
Biết anh cần, anh yêu ghét điều chi.

Hóa ra là bình yên chẳng đỗi xa xôi gì
Bình dị như những ngày em còn đây... bình dị
Vậy mà lại chẳng còn em đơn thuần nữa nhỉ
Bình yên là gì hay cũng chỉ là khi đó có em thôi?

-Mai Khôi-
P/s: Đã từng có một người yêu tôi như sinh mệnh.
Hình: Pinterest

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

إرسال تعليق