Rồi bất chợt, nước mắt cũng phai màu..

Tháng mười hai lạnh quá phải không anh?
Khi mùa đông bất chợt lùa qua ngõ
Những cơn mưa chẳng về bên lối nhỏ
Theo nhịp chân xao xác mỗi đêm về

Tháng mười hai ngày cứ buồn lê thê
Hương hoa sữa của mùa nào đã mất
Mưa không còn, nắng cũng như vội tắt
Em cũng chẳng còn là em của ngày xưa

Tuổi thanh xuân, mình bất chợt đón đưa
Rồi chúng mình cứ tìm hoài mải miết
Câu trả lời cho những điều không biết
Ai thương mình, và mình muốn thương ai?

Bỗng một ngày buốt lạnh tháng mười hai
Câu trả lời bỗng dưng mình tìm thấy
Rồi bất chợt, mình trưởng thành từ ấy
Rồi mùa đông, bất chợt đến đau lòng

Em không sợ cái lạnh của mùa đông
Nhưng cái em cần là thật lòng cho đến cuối
Lời chia tay người còn không nói nổi
Để tháng mười hai thêm lạnh buốt bao lần

Rồi bầu trời sẽ lại chuyển sang xuân
Và rồi chúng mình sẽ gặp được người mới
Nhưng tháng mười hai, khi mùa đông vừa tới
Bất chợt chúng mình chẳng còn nắm tay nhau

Rồi bất chợt, nước mắt cũng phai màu..

#LamSan

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét