Vẫn còn anh ở đây…Lặng lẽ... rất gần em…!

Thơ: ThoaPyo

Tất cả những thứ em có ở trong tay
Biết đâu một ngày sẽ trở thành phù phiếm
Những con người hồ hởi với em bao câu chuyện
Có phải ai trong câu nói cũng thật lòng...

Em biết không, bởi họ là người dưng
Cũng như chúng ta... giờ cũng là thế đấy
Cuộc sống này đâu thật thà tất thảy
Đen là trắng,
Trắng nhiều lúc là đen…

Anh biết là có nói em cũng quên
Bởi những phù du bủa vây em xa mặt đất
Anh cũng chẳng muốn nói nhiều về những điều được - mất
Rồi em lại bảo rằng “anh nghĩ quá” mà thôi.

Cuộc đời chúng mình là những chuyến rong chơi
Đôi khi những cuộc vui là những lần liều lĩnh
Có tất trong tay hay chỉ là con số không tròn trĩnh?
Ai biết trước đâu mà
Ai biết trước đâu em!

Chỉ muốn nói với em về những thứ yên bình
Về những niềm vui sau mỗi ngày rệu rã
Nhưng cuộc sống đâu màu hồng tất cả
Nên anh nhắc em mà… anh cũng nhắc chính anh.
Nếu một ngày cuộc đời không còn là bình yên
Em cũng đừng buồn nhiều khi ngoài kia ngoảnh mặt
Bởi được đâu là được, mất chắc gì là mất
Vẫn còn anh ở đây…
Lặng lẽ... rất gần em…!

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment