Mình đã từng là một đứa trẻ con
Khóc vỡ tan khi người ta giành kẹo
Ai bắt nạt thì quát la kêu réo
Nức nở hét to rồi gào thét bắt đền
Ấy thế mà từ khi mình lớn lên
Trưởng thành nhiều và cũng dần thay đổi
Đời ở đây đâu cho mình cơ hội
Như khi xưa ba mẹ vẫn dỗ dành
Bởi cuộc đời là một lối rẽ nhanh
Họ lướt qua nhau như chưa hề bắt gặp
Đối xử với nhau lạnh lùng hơn đá sắt
Khắc nghiệt với nhau hơn cả chiến trường
Giá cuộc đời thêm một chút yêu thương
Mỗi người bớt đi một chút lòng vị kỉ
Trái tim nóng ran và giữ gìn lí trí
Thì cuộc đời sẽ đẹp biết bao nhiêu?
(Nhưng cuộc đời đâu chỉ có tình yêu
Xô ngã trẻ con là sở trường của họ...)
-Nguyễn Thanh Hằng-