Em đã thuộc về miền quên lãng đấy thôi!

Muốn gửi tới anh lời xin lỗi
Vì đã không hiểu anh từ những chuyện bình thường
Xa nhau rồi giờ đây em mới hiểu
Anh đã cố gắng nhường nào khi anh nói "anh thương!"

Em đã hờn giận nhiều theo cách của riêng em
Lòng buồn hiu những đêm anh ngủ sớm
Thấy tủi thân khi những ngày bận rộn
Anh chỉ nhắn cho em ba, bốn chữ ngập ngừng

Em chẳng vui vẻ gì những lúc đi chung
Anh cứ kể với em những điều em không biết
Ôi mấy chuyện tiền nong, nói làm gì cho mệt
Và rồi lại tự em vơ hết những nhọc lòng!

Em đã không hiểu anh, không hiểu cách nhớ nhung
Của một người đàn ông việc bốn bề chất đống
Em đã không biết cách mà anh cố gắng
Dù chỉ là một dòng tin nhắn cho em giữa những lúc bộn bề!

Khi em trải qua những ngày tháng lê thê
Quên cả chuyện thời gian, đi về sớm tối
Khi em mệt nhoài, đến mức lười cả nói
Em mới hiểu anh, đã cố gắng thế nào!

Nhưng em biết mà, dẫu xin lỗi thì sao
Tình yêu chúng ta chẳng thể nào còn đó
Không còn những yêu thương, những giận hờn nhung nhớ
Chỉ còn những nỗi đau không đáng có trên đời...

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét