THÀNH PHỐ NHỚ ANH RỒI.

Anh đến đây đi, thành phố nhớ anh rồi
Sài Gòn tháng Mười, ủ ê, chực thèm một chút lạnh se sắt
Cơn mưa chiều bất chợt, vô tình, em nghẹn trong tiếng nấc
"Anh nói em đừng khóc"
"Nhưng em đã khóc rồi."

Muồng Hoàng Yến trầm mặc, rủ lá, ru tình nhớ khôn nguôi
Yêu thương nửa vời khiến đôi mình xa cách
Bản nhạc da diết mà lòng nghe rỗng tuyếch
Tình xa là thử thách?
Hay sớm muộn cũng sẽ kết thúc buồn?

Thành phố u hoài nhuộm tím cả hoàng hôn
Hàng me ủ rũ thoáng giận hờn, trách móc
Cành gió rì rào, tiếng đêm rơi thổn thức
Như tiếng lòng em rưng rức suốt canh trường.

Nơi ấy giờ này chắc gió lạnh, phố giăng kín hơi sương
Nơi em vẫn vậy, ngược đường, dọc theo miền thương nhớ
Lật từng kỉ niệm rưng rưng em níu giữ
Anh đến đây đi, em cũng nhớ anh rồi!

(Hằng Hoài Nguyên)

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

إرسال تعليق