LẠC MẤT- Nguyễn Phương Trâm

Chỉ sợ mùa đông để lạc mất heo may
Còn em lạc mất một bàn tay đang siết
Mưa về trên phố gieo nỗi sầu da diết
Ai cũng sợ ai lạc mất giữa một chiều.
.
Cô gái đang tuổi thanh xuân sợ lạc mất diễm kiều
Khi vết thời gian dần in trên gương mặt
Màu mận chín tô đều nơi khóe mắt
Hốt hoảng soi gương rồi trút tiếng thở dài
.
Hai kẻ yêu nhau sợ lạc mất gót hài
Tình ái muôn đời còn chờ trông duyên phận
Ông Tơ bà Nguyệt cũng nhiều khi "lầm lẫn"
Thì trách được gì lúc trật nhịp đôi tim?
.
Bầu trời xanh cao sợ lạc những cánh chim
Khi loài Thiên Di hai mùa đi rồi đến
Có đợi chờ gì trong niềm yêu thương mến
Hay chở niềm tin gieo rải khắp thật mau?
.
Sau từ "lạc" kia là một nỗi đớn đau
Đã từng có được nhưng tuột trôi đi mất
Người gửi hoang mang, kẻ nhận hồn hành khất
Chỉ sợ cuộc đời để lạc mất chữ “Nhân”!
(LẠC MẤT)
..
- Nguyễn Phương Trâm-

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment