Hà Nội giao mùa trời trở gió tinh khôi
Cơn mưa rẽ ngang níu chân người vội vã
Một chút heo may nép mình sau vòm lá
Khiêm tốn, dịu dàng hoa sữa tỏa hương đêm.
Hà Nội trở mùa mưa tí tách bên hiên
Bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong thương nhớ
Góc phố ngày xưa sương giăng đầy lối nhỏ
Nhớ con đường nào một thuở mình đã yêu!
Bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong thương nhớ
Góc phố ngày xưa sương giăng đầy lối nhỏ
Nhớ con đường nào một thuở mình đã yêu!
Anh còn giữ không chiếc khăn cũ màu rêu
Em khẽ thẹn thùng nói lời yêu vụng dại
Anh còn nhớ chăng mình hẹn yêu mãi mãi
Hẹn ngày gặp lại chẳng biết có bao giờ?
Em khẽ thẹn thùng nói lời yêu vụng dại
Anh còn nhớ chăng mình hẹn yêu mãi mãi
Hẹn ngày gặp lại chẳng biết có bao giờ?
Chuyện đã qua lâu mà em ngỡ mới vừa
Ngày phố trở mùa chợt nhớ anh da diết
Ở phương xa ấy chắc là anh chẳng biết
Nỗi nhớ nơi em mãnh liệt đến nhường nào!
Ngày phố trở mùa chợt nhớ anh da diết
Ở phương xa ấy chắc là anh chẳng biết
Nỗi nhớ nơi em mãnh liệt đến nhường nào!
(Hà Nội trở mùa (chẳng lẽ) anh không nhớ em sao?)
(Hằng Hoài Nguyên)