ĐÃ BAO LÂU RỒI?

ĐÃ BAO LÂU RỒI?

Đã bao lâu rồi em tự mình đơn độc
Giữa cuộc hành trình khó nhọc, nhiều chông gai
Đã bao lâu rồi khi vào mỗi sớm mai
Em lại tự chúc mình một ngày rạng rỡ?

Đã bao lâu rồi chẳng biết em còn nhớ
Kể từ những ngày bỡ ngỡ, rời mẹ cha
Cuộc sống quanh em nhuốm một màu xa lạ
Chỉ có phiền muộn vốn là điều thân quen?

Đã bao lâu rồi lối đi, về mỗi em
Sao chẳng thấy ai kề bên mà an ủi
“Này cô bé ơi, em đừng buồn đừng tủi
Mọi thứ qua rồi em cứ cười vui lên”?

Đã bao lâu rồi giữa muôn vàn chông chênh
Em đã tự gồng mình lên mà mạnh mẽ
Yếu đuối bỏ lại sau nụ cười em vẽ
Dẫu cho cõi lòng tan vỡ, nhiều đa đoan?

Đã bao lâu rồi, chắc hẳn đã rất lâu
Hạnh phúc chốn nao em không chờ đợi nữa
Ngoài trời khẽ mưa, đêm buông dần trước cửa
Mi ngoan khép lại, chúc em tròn giấc mơ!

#hongle

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment