Đổ lỗi hết cho hai từ định mệnh

Đổ lỗi hết cho hai từ định mệnh
Em và anh quay gót bước phũ phàng
Đôi tim ấy đã một thời bay bổng
Giờ nặng nề yên ắng tựa trường sơn.

Có ai đó đánh rơi dòng nước mắt
Bao năm qua đã khóc hết linh hồn
Có ai đó bỏ quên lời hứa hẹn
Thấy chút gì cắn dứt ở thâm tâm.

Không sao hết tình yêu rồi sẽ chết
Chỉ đời ta phải sống tiếp bao ngày
Hai chiếc dép rời xa là le lỏi
Nhưng chúng mình đâu phải vật vô chi.

Rồi mai mốt tình ta thành đã cũ
Chuyện đã qua chẳng đáng nhắc làm gì
Rồi mai mốt làm quen điều mới mẻ
Sẽ quên dần một quá khứ không vui
Chỉ vết xước trong tim lài mãi mãi
Thương dẫu lành nhưng sẹo vẫn hằn in

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Đăng nhận xét