GIỌT ĐẮNG


Cô chẳng nói gì và chỉ biết lặng im
Từng giọt cà phê như đời đầy vị đắng
Vẫn góc quán quen bên mặt hồ phẳng lặng
Anh đối diện cô nhưng chẳng nói năng gì

Rốt cuộc thì tình yêu đến lại đi
Vị đắng trong đời.. cô giờ đây nếm trải
Khi người ta đã không buồn ở lại
Có níu giữ thêm, cô vẫn phải một mình

Người ta đi rồi, cô ngồi đó lặng thinh
Chẳng có mưa rơi nhưng lòng cô ướt lạnh
Từng giọt buồn trên mặt cô óng ánh
Từng giọt..
Từng giọt rơi..

Cô khóc cho những thương nhớ chơi vơi
Khóc cho những dại khờ của ngày trước
Cho giấc mơ không bao giờ có được
Cho niềm tin lỡ trao kẻ tầm thường

Cà phê đắng có thể bỏ thêm đường
Nhưng đời đắng làm sao cô nuốt nổi
Khi tình yêu trở thành lời: "xin lỗi"

Từng giọt buồn trên khóe mắt lại rơi..
#LamSan

About the author

Nguyễn Minh Phương
"một sáng khi con tỉnh giấc
Mặt Trời chưa mọc đằng đông
cửa nhà chắn hết mưa giông
vỡ tan nằm im ngoài cửa"

Post a Comment