HỌC BUÔNG RƠI
Dắt tiếng đau vào sâu nơi ngực trái
Tô thắm môi, chân xỏ lại gót hài
Ta xinh đẹp, giỏi giang, thông minh vậy
Sao phiền lòng bởi tim kẻ chia hai.
Đoạn đường ấy ta đa đoan mất mát
Thương đã thương và đau cũng đau rồi
Nếu hỏi rằng cho thời gian trở lại
Có lẽ là ta vẫn lại yêu thôi.
Không viên mãn ừ thì không viên mãn
Ngả đôi nơi chia cắt giữa dòng đời
Mất nhiều thứ và cũng được nhiều chứ
Vì có người ta học được buông rơi.
Người có hỏi bao giờ ta hối hận?
Đã yêu thương cái kẻ bỏ rơi mình
Ta đôi lúc cũng trở nên ngu muội
Hận nỗi gì, hối tiếc nữa ích chi.
Ta thu vén thanh xuân ta về lại
Dẫu già nua, cằn cỗi trái tim mình
Nhưng bắt buộc tâm hồn ta trẻ lại
Chắc chắn rồi ta vẫn phải thật xinh.
-Mai Khôi-